thịnh thế kiều y
Thịnh Thế Kiều Y 5 Đánh giá 5 / 5 trong 2 đánh giá Xếp hạng N/A, 2.2K lượt xem Số chương 416 Tác giả Phương Phương Thể loại Ngôn Tình, Cổ Đại, Trọng Sinh Tình trạng Full Tải Ebook VIP Member Đánh dấu Giới thiệu Thời cuộc thay đổi, phong vân biến chuyển. Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử bị một đạo Thánh lệnh phế truất.
Cử tri đề nghị xử lý nghiêm khắc cán bộ sai phạm, kể cả cán bộ cấp cao trong các vụ án liên quan đến Công ty Việt Á, "chuyến bay giải cứu", tập đoàn Vạn Thịnh Phát và đào tạ
Loạt bài: NÔNG DÂN - VỊ THẾ NGƯỜI LÀM CHỦ NÔNG NGHIỆP, NÔNG THÔN
Bài 3: Nông dân - Vị thế người làm chủ nông nghiệp, nông thôn
(19/10/2022) VOV.VN - Thả thính nghĩa đen là hành động để ám chỉ người đi câu cầm vật thơm là thính thả thính xuống dưới nước
Để mặc đẹp kiểu đồ trên bạn có thể nắm bắt một số gợi ý sau. Đầu tiên, bạn nên chú ý chọn thiết kế có độ hở vừa phải, tránh lạm dụng sẽ dễ gây phản cảm. Thứ nữa, các nàng hãy chọn cân nhắc đến nội y bởi khó lòng sử dụng nội y thông thường. Miếng dán ngực sẽ là gợi ý tốt hơn vì kín đáo lại không phá hỏng kiểu dáng của trang phục.
Tìm loi bai hat kieu uyen / 乔婉 (vietsub, kara) - y cach tai thinh (yi ge sai ting) - Y Cach Tai Thinh (yi Ge Sai Ting) ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Kiều Uyển / 乔婉 (Vietsub, Kara) chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Site De Rencontres Pour Ado Gay. Tác giả Thể loại Cổ Đại, Trọng Sinh, Ngôn TìnhNguồn WKTrạng thái Đang raSố chương 416Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 2 năm trước Bắt đầu chuyện kể, người thăm hỏi vẫn khuyên dịu dàng "Khi nào cô gái nhỏ của gia đình chị cảm thấy khỏe mạnh trở lại?"Nguyệt nương với tay cầm thuốc và khăn ướt trong tay, vừa đưa thuốc vào miệng, vừa lau mặt cô gái trên giường. Nhưng cô gái im lặng, không có dấu hiệu nào của sự hồi mái tóc bạc trắng, Tiền Phúc rút cây châm cuối cùng ra và mồ hôi lạnh thấm ướt áo. "Nguyệt nương à, tiểu thư đã uống đoạn hồn tán, cho dù tôi còn sống thì cũng chỉ có thể khiến cô gái kéo dài thời gian sống thôi."Tiền Phúc thu xếp kim châm cứu lại và nhẹ nhàng lắc đầu "Tôi sợ rằng cô gái sắp không qua khỏi được."Nguyệt nương đau đớn quỳ xuống "Tiền Phúc, xin hãy cứu cô ấy! Ta cầu xin ngươi, xin hãy cứu lấy cô ấy!"Tiền Phúc đáp bằng giọng oán hận "Chỉ trách tôi đến muộn một chút thôi. Nếu không thì..."Âm thanh của tiếng khóc đầy bi thương và u sầu làm cho bầu không khí trở nên lạnh lẽo giường, cô gái với khuôn mặt xanh xao nằm trên giường, dường như sắp trở thành một người đã khuất.
Home Comics Comics News Power Rangers' Dragonzord just got a mind-blowing makeover, as the iconic Zord gets an upgrade by uniting with another '90s mega-franchise. From its first appearance in Episode 21 of the '90s television show Mighty Morphin Power Rangers, the Dragonzord - the Green Ranger's mecha - has been a fan-favorite. However, as a result of its inability to combine with the newer and more powerful Thunderzord class of Power Ranger battle-bots, the Dragonzord faded into disuse - that is until a recent and unexpected upgrade from an unlikely source. In Ryan Parrott, Dan Mora, Raul Angulo, and Ed Dukeshire's Mighty Morphin Power Rangers/Teenage Mutant Ninja Turtles 5, the Dragonzord finds a new lease on life as the Dragon Turtlezord, a new super-powered mecha that is the dream crossover every '90s kid wanted. In the comic, the Dragon Turtlezord is the result of modifications and additions performed on the original Dragonzord by the Blue Ranger Billy Cranston and TMNT's Donatello. Specifically, the new mecha combines the strength and abilities of the Power Rangers' original Dragonzord with Metalhead, Donatello's mechanical ninja warrior. The Dragon Turtlezord Is a Power Rangers/TMNT Crossover With the Rangers and Turtles facing increasingly overwhelming odds, in the third issue of the crossover series, Cranston and Donatello begin experimenting with different combinations of the Power Rangers' Power Coins and the mutagen that transformed the Turtle brothers into the Heroes in a Half Shell. They also try out various technologies that each teenage hero team normally works with. As a result, the two are able to develop more than a few advances that help them even the odds against Rita Repulsa, Krang, and the Casey Jones' evil Ranger X. MMPR's Dragon Turtlezord Was Impossible in the 90s Cranston and Donatello are also able to craft a new morphing device that allows Shredder to transform into the newest version of the Green Power Ranger with control over the original Dragonzord, since Tommy's new dragon-mutant form can't play his Dragon Dagger. The Dragon Turtlezord is the most impressive result of their collaboration, especially in resolving the previous inability of the Dragonzord to combine with other advanced Zords - a necessity given that the original Mighty Morphin Power Rangers was created using footage from Toei Studios' Super Sentai series, and was therefore limited by however that show chose to depict the Zords. Mighty Morphin Power Rangers/Teenage Mutant Ninja Turtles 5 has been a masterclass in giving fans of both properties exactly what they want, including human and ranger forms for the Turtles, ninja makeovers for the Teens With Attitude, and even the Mighty Mutant Power Rangers. However, the final issue of the series gives the Dragonzord an epic upgrade, allowing it to fuse with the giant Metalhead mecha - a perfect combo which echoes the Green Ranger's loner attitude, creating a unique fusion with a single other Zord rather than making it part of a larger gestalt. The Dragonzord's Triumphant Return Is a Genius Choice The Dragonzord is a symbol of the Mighty Morphin Power Rangers' 90s fame, and so to combine it with a Teenage Mutant Ninja Turtles character is a tribute longtime fans never thought they'd get - the comic also ends by setting up a third installment in the crossover, meaning even more inventive fan-service wonders are sure to come soon. Mighty Morphin Power Rangers/Teenage Mutant Ninja Turtles 5 is available now from BOOM! Studios and IDW Publishing.
Trang chủ Truyện Thịnh Thế Kiều Y 184 lượt xem 81 theo dõi sao 6 lượt Thời cuộc thay đổi, phong vân biến chuyển. Thắng làm vua, thua làm giặc. Thái tử bị một đạo Thánh lệnh phế truất. Thái tử rơi đài, những gia tộc thân cận cũng không thể tránh khỏi tai ương. Tiền gia hơn trăm nhân khẩu, kết cục bỏ mạng trong biển lửa... Nhị nãi nãi dù đến từ Tiền gia, nhưng cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm, bị nhà chồng ép chết, mang theo con nhỏ cùng nhau xuống hoàng tuyền... Nhị nãi nãi vừa mất, Cố gia lập tức gióng trống khua chiêng đón Quận chúa Hoa Dương vào cửa. Chẳng lẽ mọi chuyện sẽ bị chôn vùi dưới lớp trầm tích thời gian? Giữa lúc không khí tang thương âm thầm chiếm trọn cả một viện nhỏ, giữa tro tàn của một thời hoàng kim oanh liệt, một tia hy vọng chợt nảy mầm. Cơ thể bé nhỏ bỗng nhiên cử động, giọng nói yếu ớt vang lên. Vẫn vẻ ngoài ấy, vẫn âm thanh ấy, tất cả đều như cũ, chỉ có điều ánh mắt ngây dại trước đây đã không còn, thay vào đó là… Tiền gia, con trở về để bắt họ nợ máu phải trả bằng máu! Danh sách chương Truyện tương tự
* Tiêu sư người hộ tống, vận chuyển hàng hóa. Trùng hợp là, bệnh nhân cuối cùng của Kim phủ hôm đó chính là Sử Tùng Âm. Cô gái này đúng là một người tinh ý, chỉ dựa vào đôi mắt đã nhận ra thân phận thật sự của Thanh Hoàn, lập tức tò mò mà bám theo. Thanh Hoàn không còn cách nào khác, đành phải thừa nhận thân phận. Sở dĩ, Thanh Hoàn dám thừa nhận thân phận của mình cũng là có liên quan rất lớn đến đại ca của Sử Tùng Âm, Sử Lỗi. Thê tử của Sử Lỗi chính là Nhị tiểu thư Lục Chỉ Vũ của phủ Định quốc công. Mà phủ Định quốc công là nhà cậu của Thái tử. Kiếp trước Thanh Hoàn thường cùng tổ phụ đến phủ Định quốc công chơi, còn gọi Lục Chỉ Vũ là Nhị tỷ, còn thường lon ton chạy theo sau lưng chơi đùa với tỷ ấy. Tuy hai người chênh nhau vài tuổi nhưng lại vô cùng thân thiết. Trước đây, lúc Lục Chỉ Vũ gả vào Sử gia ở Giang Nam, Thanh Hoàn còn từng cảm thấy bất bình cho tỷ ấy. Đường đường là đích nữ phủ quốc công, vậy mà lại gả cho con trai một thương gia người toàn mùi tiền, môn không đăng hộ không đối, cũng chẳng biết quốc công gia nghĩ thế nào. Sau đó Thái tử xảy ra chuyện, Hoàng đế tức giận, ra lệnh giam giữ toàn bộ người của phủ Định quốc công. Giữa lúc mọi người cho rằng, Lục gia không thể thoát được thì một tháng sau, có một đêm Hoàng đế nằm mơ thấy Tiên hoàng trách mắng ông ta. Hôm sau ông ta lập tức thả người của Lục gia ra, hơn nữa còn giữ lại tước vị. Trải qua chuyện này, phủ Định quốc công xuống dốc không phanh. Già trẻ lớn bé chỉ ở yên trong phủ, yên phận sống qua ngày, rất ít khi đi lại với giới quý tộc ở Kinh thành. Điều khiến Thanh Hoàn cảm động là, khi Lục gia bị giam trong ngục, sống chết khó đoán, Sử gia không những không ghét bỏ Lục Chỉ Vũ mà còn bảo vệ tỷ ấy rất cẩn thận. Thậm chí, Sử Lỗi còn vì tỷ ấy mà chưa từng nạp thiếp. Sĩ nông công thương, thương là giai cấp có địa vị thấp kém nhất. Cố gia tự xưng là đại tộc gia giáo cao quý, nhưng lúc Tiền gia gặp đại nạn, lập tức bức ép di mẫu uống thuốc độc, hòng có cơ hội trèo lên cành cao. Còn Sử gia xuất thân là thương nhân mà lại có tình có nghĩa. Điều này khiến Thanh Hoàn vô cùng thán phục. Còn Sử Tùng Âm vừa nghe thân phận thật sự của Thanh Hoàn là Lục tiểu thư của Cố phủ, đã ngạc nhiên đến mức, há hốc cả miệng, vội vàng gọi đại ca là Sử Lỗi vào. Biểu cảm của Sử Lỗi càng kích động hơn so với Sử Tùng Âm. Hắn lập tức phái người đón thê tử Lục Chỉ Vũ từ phủ Hàng Châu tới. Lục Chỉ Vũ nhìn thấy Thanh Hoàn thì khóc không thành tiếng, chỉ cần là muội muội của Tử Kỳ thì chính là muội muội của cô. Cô nhất quyết muốn cứu Thanh Hoàn ra khỏi Cố phủ, đưa về phủ Hàng Châu, ai khuyên cũng không nghe. Cuối cùng cô bị Sử Lỗi đánh bất tỉnh rồi bế lên xe ngựa. Hai năm qua rồi nhưng đến giờ Thanh Hoàn vẫn nhớ cảm giác khi được Lục Chỉ Vũ ôm vào lòng thật chặt. Cảm giác đã mất đi bỗng nhiên quay về, nỗi đau thấu tim đột ngột phát ra, khiến Thanh Hoàn nước mắt lã chã. Điều càng khiến cô cảm thấy thổn thức chính là Tiền Tử Kỳ kiếp trước quấn quýt với Lục Chỉ Vũ, hai người đã trở thành tỷ muội tốt. Thanh Hoàn kiếp này lại được Sử Tùng Âm vô cùng yêu quý, cũng trở thành tỷ muội tốt. “Bộp!” Chén trà, đĩa trái cây trên chiếc bàn nhỏ nảy lên mấy nhịp, tim Thanh Hoàn cũng giật thót mấy nhịp. “Đâu ra cái lý như vậy. Cố Thanh Hoàn, muội đưa cho ta ít thuốc độc, ta phải bỏ độc xuống giếng của cái phủ đó, giết chết đám tiểu nhân bỉ ổi kia.” Thanh Hoàn bất đắc dĩ liếc nhìn nam tử dưới cây ngô đồng, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ khẩn cầu. Cô không chỉ có một vị khách không mời mà đến là Sử Tùng Âm, mà còn có một vị nữa, đó là Sử Lỗi, đương gia Sử gia. “Tùng Âm, ngồi xuống.” Sử Lỗi nói rất từ tốn. “Đại ca, Cố gia đó lại dám…” Sử Tùng Âm bĩu môi nói. Sử Lỗi trừng mắt, mặt nghiêm lại. Sử Tùng Âm không dám nói nữa, chỉ đành giận dỗi ngồi xuống. Cô vươn tay ra, bực bội nói với Thanh Hoàn “Bắt mạch cho ta.” Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười. Cuộc đời này, Sử Tùng Âm chỉ sợ hai thứ một là sợ Sử Lỗi trừng mắt, hai là sợ Lục Chỉ Vũ rơi nước mắt. Cả hai thứ này đều là vũ khí tốt nhất để đàn áp cô. Thanh Hoàn bắt mạch cho cô ấy xong, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Lần đầu tiên cô bé gặp Tùng Âm đã biết rõ trong người cô gái này có bệnh nặng. Sắc mặt cô ấy vô cùng nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy vậy. Quả nhiên như dự đoán, tim cô ấy có vấn đề. Lần đầu tiên bắt mạch, ngay cả kê đơn thuốc Thanh Hoàn cũng không dám kê. Cô tự giam mình trong phòng suốt một ngày một đêm, không làm gì cả, chỉ nằm trên giường nhớ lại ánh mắt lúc cô rơi xuống sông Vong Xuyên kia. Trong thế giới bê tông cốt thép phân bố dày đặc, xe cộ, con người đi đường qua lại như dệt cửi, bệnh này gọi là bệnh gì? Mãi đến lúc gần sáng, cô đã nửa mơ nửa tỉnh. Lúc này cô mới nhìn thấy, ở thế giới kia, bệnh này được gọi là bệnh tim bẩm sinh. Không có thuốc nào cứu được, không thầy thuốc nào chữa được, chỉ có thể chăm sóc thật cẩn thận. Thanh Hoàn rũ mắt, im lặng suy nghĩ một lúc lâu. Cô suy nghĩ lâu đến nỗi, Sử Lỗi và Sử Tùng Âm không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt. Lúc này cô mới lên tiếng. “Có uống thuốc đúng giờ không?” Sử Lỗi cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nói “Mỗi ngày Chỉ Vũ đều đốc thúc muội ấy uống, không bỏ ngang một ngày nào. Thanh Hoàn, có vấn đề gì sao?” Thanh Hoàn khẽ thở dài một tiếng, nói “Chính vì không có vấn đề gì cho nên ta mới hỏi thử.” “Thanh Hoàn chết tiệt này, muội làm ta sợ muốn chết.” Sử Tùng Âm thở phào một hơi, làm bộ muốn đánh cô bé. “Có điều…” Thanh Hoàn đột nhiên lên tiếng. Cánh tay Sử Tùng Âm hạ xuống một nửa rồi vội vàng thu lại “Có điều làm sao?” “Có điều có thể ngừng thuốc ba tháng xem sao, nếu không có trở ngại gì thì sau này không cần uống nữa.” “Cố Thanh Hoàn, muội lừa ta.” Sử Tùng Âm hét to. Thanh Hoàn nói rất nhẹ nhàng “Buồn chán lâu như vậy, hiếm khi tỷ mới đến chơi một chuyến, phải để ta trút buồn một tý chứ. Còn nữa, sau này đừng nói to như vậy, không tốt cho sức khỏe. Con gái cần ăn nói nhỏ nhẹ.” Sử Tùng Âm nghe thấy câu này thì cười rất vui vẻ. Xưa nay Thanh Hoàn luôn lạnh lùng ít nói, duy chỉ có lúc ở cùng cô thì mới có được vẻ ngây thơ, hoạt bát đúng tuổi. “Thanh Hoàn, muội hỏi đại ca xem, chỉ có trước mặt muội ta mới lớn tiếng thôi.” Sử Lỗi gật đầu, bàn tay to lớn xoa lên búi tóc của muội muội mình, cười nói “Muội ấy thấy muội vui vẻ, ở nhà cũng ngoan ngoãn hơn.” Thanh Hoàn cũng cười nói “Muội gặp được tỷ ấy cũng rất vui.” Có khách đến, thím Lưu trổ tài, nấu hẳn một bàn toàn những món ăn gia đình. Sử Tùng Âm ăn cơm xong, ngồi thêm một chút nữa thì đã không gắng thêm được. Thanh Hoàn bảo Nguyệt nương sắp xếp cho cô ấy nghỉ trên giường của mình. Xuân Nê bưng trà lên rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Trong nhà chính chỉ còn lại Thanh Hoàn và Sử Lỗi ngồi uống trà. “Tỷ phu, sức khỏe của Nhị tỷ thế nào?” Thanh Hoàn vẫn xưng hô với bọn họ giống y như kiếp trước. “Vô cùng tốt, chỉ là trong lòng luôn nhớ đến muội. Nếu nàng ấy biết Cố phủ… chỉ e lại khóc mất thôi.” Trong ánh mắt Sử Lỗi lóe lên ý cười. Thanh Hoàn cười đến mức hở cả tám cái răng. Lục Chỉ Vũ đã là mẹ của ba đứa trẻ, thế mà vẫn rất dễ khóc, bất cứ ai cũng không thể làm gì được tỷ ấy. “Tỷ phu vẫn giấu cho ta nhé.” Thanh Hoàn nghĩ mà sợ. Sử Lỗi không cười nữa, nghiêm mặt nói “Ta có thể giấu. Nhưng dụng ý của muội thế nào, tốt nhất vẫn phải nói với ta một câu, đừng gạt cả tỷ phu.” Người buôn bán, mắt nhìn sáu bề, tai nghe tám hướng, có thể nói là vô cùng thông minh. Khánh Phong Đường có được ngày hôm nay cũng là nhờ Sử Lỗi âm thầm bỏ ra không ít công sức. Thanh Hoàn chưa bao giờ giấu hắn chuyện gì. Sau nửa chén trà, Thanh Hoàn mỉm cười khẽ nói “Tỷ phu, Cố gia đã mất một chân rồi, chỉ còn lại một chân thôi. Đợi muội đánh què nốt cái chân kia, muội sẽ tìm đến nương nhờ tỷ tỷ và tỷ phu.” Cảm giác ngạc nhiên, sợ hãi trong lòng Sử Lỗi không có cách nào dùng từ ngữ để miêu tả. Từ lần đầu tiên gặp cô bé, hắn đã biết rõ cô bé không bình thường. Cô bé còn nhỏ tuổi đã tinh thông y thuật, nhẫn nhịn được những việc mà người bình thường không thể nhẫn nhịn, tuyệt đối không phải con gái khuê phòng bình thường. Hắn đặt chén trà trên bàn nhỏ, bình tĩnh nói “Cũng được, muội hãy vào Kinh thành thăm dò đường đi nước bước trước. Vài tháng nữa ta và Nhị tỷ của muội cũng vào Kinh thành.” Thanh Hoàn cười nói “Vào Kinh thành làm gì?” Sử Lỗi không muốn nói nhiều, chỉ nói qua loa cho có lệ “Sang năm nhạc phụ đại nhân mừng đại thọ năm mươi. Lâu rồi bọn ta cũng không vào Kinh thành, dù sao cũng phải đi thăm một chuyến mới được.” Thanh Hoàn nhìn hắn một cái, khóe miệng khẽ cong lên. Với tình hình của Lục gia bây giờ, đừng nói là đại thọ năm mươi, cho dù là đại thọ trăm tuổi, bọn họ cũng không dám tổ chức linh đình. Làm sao Sử Lỗi lại không nhìn ra thế cục này chứ. Hắn biết cô bé không tin, chỉ đành trầm giọng nói “Có một số việc ta không nói với muội là vì không muốn muội bị cuốn vào. Trước giờ tỷ phu chưa từng coi muội là người xa lạ, ngay cả tỷ tỷ của muội ta còn giấu. Mấy hôm trước, phủ Thái tử xảy ra chuyện.” Hắn vừa nói ra lời này, đôi mắt Thanh Hoàn liền tối lại. Phủ Thái tử gặp chuyện không may, chắc chắn là có người sợ Thái tử đông sơn tái khởi, không nhịn được cho nên ra tay trước để chiếm lợi thế. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Tỷ phu, thứ cho muội nhiều lời, không hành động tức là hành động, lùi một bước tiến ba bước. Con người đều đồng cảm với kẻ yếu, ai càng thê thảm sẽ chiếm được càng nhiều sự đồng cảm.” Sử Lỗi chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Thanh Hoàn một lúc lâu mới nói khẽ “Thanh Hoàn, muội đúng là quá thông minh. Vậy mà ta lại không biết muội suy nghĩ sâu xa được như thế. Ta sẽ truyền đạt lại lời này.” Thanh Hoàn cười rất bình thản “Tỷ phu, muội giả điên giả dại mấy năm nay, nếu không thông minh thì sống quá uổng phí rồi. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở Kinh thành.” Sử Lỗi gật đầu nói “Muội hãy tự bảo vệ mình. Mặc dù Trần Bình có chút bản lĩnh, nhưng dù gì cũng là một người ở trong, một người ở ngoài. Người mất thì đã mất rồi, người còn sống phải sống cho thật tốt. Cho dù là vì báo thù cho mẹ, muội cũng không thể để mình rơi vào nguy hiểm.” Thanh Hoàn giả điên giả ngốc trở về là muốn báo thù cho mẫu thân, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tiết lộ thân phận thật sự ra. Cô nghiêm túc gật đầu nói “Tỷ phu yên tâm, trong lòng muội đều đã tính cả.” Sử Lỗi nâng chén trà lên, cụng chén với cô một cái rồi nói “Ta thay Sử gia cảm ơn muội về chuyện của phường dệt. Không ngờ Thụy vương và Hiền vương đấu nhau, cuối cùng lại là Sử gia được lợi. Thanh Hoàn cũng nâng chén trà lên, cười nói “Tỷ phu đối xử với Nhị tỷ tốt một chút chính là lời cảm ơn đáng giá nhất đối với ta.” “Yên tâm!” Sử Lỗi uống một hơi cạn sạch chén trà. Ban đêm, Thanh Hoàn và Tùng Âm ngủ chung một chiếc chăn. Hai người tán gẫu đến nửa đêm, mãi đến canh tư mới bị Nguyệt nương giục đi ngủ. Huynh muội Sử gia chỉ ở lại trong điền trang một đêm, trời chưa sáng đã vội vã rời đi. Sức khỏe Thanh Hoàn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng vẫn tiễn bọn họ đến tận cổng viện. Xe ngựa chậm rãi đi xa, Thanh Hoàn không không chế được mà dựa vào lòng Nguyệt nương. Nguyệt nương thấy mặt tiểu thư có vẻ thương nhớ, biết tiểu thư trọng tình trọng nghĩa nhất, vội vàng dỗ dành vài câu. Đúng lúc này, Tiền Phúc truyền tin về từ Kinh thành. Cửa hàng mới đã chọn được mặt tiền, chỉ chờ Tào Tử Ngang đưa quan tài của Tào lão thái y xong quay trở lại là bắt đầu buôn bán. Mấy người Lục Điệp cầm bái thiệp đến phủ đệ của Thọ vương. Nghe nói, sau khi Thọ vương thấy người rồi, gương mặt tuấn tú lúc xanh lúc tím, biểu cảm biến đổi muôn màu muôn vẻ. Sau nửa chén trà, Thọ vương lệnh cho Trưởng sử* của vương phủ đích thân chạy đi lo việc cho đám người Lục Điệp, mọi thứ dần đi vào kế hoạch. * Trưởng sử chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ. Sau khi Thanh Hoàn nghe xong, vẻ mặt trở nên thả lỏng. Từng tảng đá lớn trong lòng dần rớt xuống. Việc cô phải làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến ba lần khám bệnh cuối cùng kia.
“Bằng không vẫn dùng chiêu kia, mang Lục tiểu thư ra.” Đôi mắt Đàm ma ma xoay chuyển. Quận chúa uy nghiêm khoát tay áo nói “Đợi phía Lý tri phủ báo tin lại rồi nói.” Nói tới đây, viền mắt Quận chúa hơi đỏ lên, sắc mặt trở nên dữ tợn. “Đúng là tâm địa xấu xa. Lúc trước muốn đảm bảo cho Cố gia được an toàn thì nói còn hay hơn hát, cái gì mà một đời một kiếp một đôi người. Mới chỉ có năm năm mà đã ghét bỏ ta già cả, không sinh được con trai. Xem ta dễ xua đuổi giống ả Tiền thị đã chết kia sao? Hừ, chọc giận lão nương, lão nương ta sẽ lật tung Cố phủ này lên.” “Gia, gia… Tỉnh dậy đi… Tỉnh dậy đi!” Triệu Cảnh Diễm ném một cái gối ra, hét lớn “Cút!” Tiếng hét này kinh thiên động địa, khiến đám người tụ tập trước cửa Vọng Nguyệt Các vô cùng hoảng sợ. A Ly chạy đến trước cửa, chắp tay xin lỗi “Xin lỗi chư vị, gia nhà ta xưa nay ngủ trễ dậy trễ, thông thường sẽ không thức dậy trước chính Ngọ. Chư vị thứ lỗi.” “Nếu Hoàng thượng triệu kiến, vậy vương gia phải làm sao?” Có người không cam lòng hỏi một câu. A Ly ngẩng đầu, tự hào đáp “Hoàng thượng biết thói quen của Vương gia nhà ta, cho nên trước giờ không triệu kiến vào buổi sáng.” Mọi người trong Cố phủ hít sâu một hơi, trong mắt cũng có ý cười lan ra. Chẳng trách cùng trời cuối đất đều đồn Thọ vương được hoàng đế yêu thích vô cùng, lời này quả là không giả. Nếu bản thân có thể bám được lên cây đại thụ này, vậy thì vinh hoa phú quý… Đám người vui mừng khấp khởi rời đi. “Trong ba điều bất hiếu thì không có con nối dõi là nặng nhất. Nạp thiếp là việc nghĩa, không được chậm trễ.” Cố Tùng Đào không hề ngước mắt lên, chỉ cúi đầu yên lặng lắng nghe. Cố lão gia không nhanh không chậm bưng chén trà đã hơi nguội lạnh lên, mắt nhìn về phía con trai út. “Việc này, ta sẽ âm thầm thay con xử lý, đợi vương gia rời đi rồi hãy hành động. Mấy ngày nay con không có việc gì cần thì đừng đến nha môn, ở cạnh vương gia nhiều hơn đi. Đại ca con ở Bộ binh đã ba năm nay, cũng nên đến lúc thăng lên trên rồi.” Cố Tùng Đào nhỏ giọng trả lời “Vâng.” Cố lão gia nhấp một hớp trà “Ta nhớ lúc Tiền thị gả vào phủ, của hồi môn trên danh nghĩa đã là mười vạn lượng bạc, của riêng hẳn là còn nhiều hơn. Con bớt thời gian tìm kiếm lại cẩn thận xem. Gần đây trong phủ có nhiều việc phải chi tiêu.” Cố Tùng Đào cúi đầu thật thấp. Ông không thể tin được phụ thân lại nhắc đến chuyện này, nhưng lại không dám từ chối. Sự đau đớn khắc khoải khiến ông gần như không đứng vững nổi. Một chốc sau, ông mới đứng vững, lí nhí đáp “Nhi tử sẽ cố hết sức.” Cố lão gia rất hài lòng với sự hiếu thuận của con trai, lại nói tiếp “Lục tiểu thư đã tròn mười ba tuổi, ta nghe nói Quận chúa muốn kết thân với Lý tri phủ?” Cố Tùng Đào vội đáp “Chuyện còn chưa chắc chắn, phụ thân…” “Con cũng đừng luyến tiếc mãi làm gì. Đồ ngốc giống như nó có thể lập được gia đình đã là ông trời ưu ái rồi. Dòng dõi nhà Lý tri phủ tuy rằng không bằng chúng ta, nhưng vẫn có đứa con gái làm nương nương trong cung, về sau còn dùng được.” Trái tim Cố Tùng Đào như rạn vỡ, đau đớn không thôi. Ông vừa nghĩ đến chuyện con gái mình phải gả cho kẻ đần độn nhà Lý tri phủ thì không nhịn được muốn tranh cãi một phen. “Phụ thân, con muốn nuôi đứa nhỏ này cả đời.” “Làm càn!” Cố lão gia vỗ bàn “Việc này không phải do con quyết định.” “Phụ thân, con đã có lỗi với Xuân Hoa, không thể lại có lỗi với…” Cố lão gia giơ tay lên, vung một cái tát về phía con trai “Kẻ nên chết, tại sao lại có lỗi. Ả chết là đúng, chết là đáng kiếp.” Cố Tùng Đào bưng mặt, vâng dạ không dám nói thêm câu gì. “Hai đứa nhỏ còn lại, cũng nên xem xét đi. Nếu Quận chúa không muốn làm việc này thì giao cho mẫu thân của con!” “Vâng, thưa phụ thân!” Vào giữa trưa. “Tiểu thư, tiểu thư!” Xuân Nê mang hộp đựng thức ăn tiến đến. Cố Thanh Hoàn đang ngồi dưới cửa sổ xem sách thuốc, ngẩng đầu hỏi “Chuyện gì vậy?” “Mới vừa nhận được tin, Phúc bá đang trên đường trở về.” “Thật sao?” Cố Thanh Hoàn vui mừng nói. “Chắc chắn không sai.” Xuân Nê để hộp đựng thức ăn xuống, nói tiếp “Còn có một việc nữa, Trần Bình nói Tống đại chưởng quỹ xin được gặp tiểu thư một lần.” Cố Thanh Hoàn buông sách thuốc xuống, tính toán thời gian rồi mới đáp “Hẹn sau giờ chữa bệnh từ thiện hôm nay.” “Lưu di nương, người đến rồi.” Nguyệt nương kéo cửa trong viện tử kêu lên. Xuân Nê nhanh tay nhanh chân giấu sách thuốc đi, miệng lầm bầm “Ba ngày đến hai lần, không ngại đi xa mòn người à.” Cố Thanh Hoàn cười hờ hững, đôi mắt sáng như sao trở nên đờ đẫn vô hồn chỉ trong nháy mắt. Cô phồng cái miệng nhỏ nhắn lên, một ít nước bọt như có như không trượt xuống theo khóe miệng. Năm năm rồi, động tác thế này, cô đã luyện tới mức vô cùng thuần thục. Lưu di nương bước chân vào phòng xong cũng không nhìn đến Lục tiểu thư trên giường, chỉ tự mình nhìn quanh một vòng. Sau đó, ả ta xem như trong phòng không có ai mà lật đông lật tây, ngay cả rương hòm đều mở ra, vươn tay vào sờ sờ. Lại không có! Lưu thị thất vọng thở dài, đi đến trước mặt đứa nhỏ, lấy một viên kẹo từ trong tay ra. “Thanh Hoàn à, nói cho di nương biết, mẫu thân con thích giấu đồ vật ở đâu nhất.” Cố Thanh Hoàn đoạt lấy kẹo, bỏ vào trong miệng, nhấm nháp hai cái, ngây ngô nói “Muốn… muốn nữa!” Lưu thị lấy ra thêm một viên, Cố Thanh Hoàn bước đến giành lấy, ả ta giơ lên thật cao “Thanh Hoàn, con nói cho di nương thì mới có kẹo ăn.” Cố Thanh Hoàn ngẩn người ra ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên khóc thét lên. “Ăn kẹo… ăn kẹo kẹo.” Lưu thị không thu hoạch được gì, chán ghét ném viên kẹo xuống đất “Ăn, ăn, ăn, chỉ biết ăn thôi.” Cố Thanh Hoàn lăn một vòng rồi ngã xuống đất. Cô nhặt viên kẹo lên bỏ vào miệng. “Còn muốn ăn… ăn kẹo.” Lưu thị đẩy Cố Thanh Hoàn đang nhào đến ra, đoạn hất màn bỏ đi. Cố Thanh Hoàn đứng trong phòng nhìn màn cửa lay động, lòng thầm cười lạnh. Xuân Nê tiến lên đỡ cô, căm giận nói “Đúng là xấu xa. Năm lần bảy lượt đến tìm tiền bạc, sao ông trời còn chưa sai thiên lôi xuống đánh chết ả ta đi chứ.” Nguyệt nương đi đến, nhìn mặt đất mắng “Lục tiểu thư, về sau nhất định không được buông tha cho ả. Trước đây, lúc Nhị nãi nãi còn sống, đã cho ả ta không ít lợi lộc. Lúc sinh Tam tiểu thư, nếu không phải nhờ Nhị nãi nãi, hai mẹ con ả đã sớm đi gặp Diêm Vương, kết quả thì sao, chén thuốc độc kia chính là do ả ta đưa đến.” Mặc dù Cố Thanh Hoàn không phải chỉ mới nghe Nguyệt nương nói đến một lần, nhưng mỗi lần nghe, trái tim của cô vẫn đau như bị ngâm trong dầu sôi. Di mẫu xuất thân nhà làm y, y thuật được tổ phụ thân truyền, dĩ nhiên là rất giỏi. Di mẫu gả vào Cố gia, người Cố gia phàm là đau đầu nhức óc đều không đi mời đại phu bên ngoài, chỉ để cho di mẫu coi bệnh bốc thuốc. Vì thế, di mẫu đã tốn không biết bao nhiêu dược liệu tốt vào đấy. Lưu thị này xuất thân từ gia đình hạ lưu, tổ tiên cũng làm quan nhỏ ở kinh thành, về sau gia cảnh suy tàn, dời đến Giang Nam. Từ nhỏ phụ mẫu chết sớm, ả ta theo ca ca sinh sống. Ca ca của ả không biết đi qua cửa ngõ gì mà quen biết được Cố nhị gia, ba lần bốn lượt kéo ông đến nhà, Lưu thị đi ra tiếp rượu, sau khi ở trên bàn rượu liếc mắt đưa tình với Cố nhị gia một phen thì dứt khoát dắt ông đến khuê phòng. Sau khi hai người làm xong chuyện tốt giữa ban ngày, Lưu thị bèn cầu xin Cố nhị gia đưa ả ta vào phủ. Cứ như vậy, sau mười ngày thì dùng kiệu nhỏ mang người đến Cố phủ. Lưu thị dụ dỗ nam nhân khi còn trong khuê phòng, lại thêm việc xuất thân gia đình thấp kém nên bị người Cố phủ chướng mắt không thôi, cuộc sống cũng khó khăn. Vì vậy ả ta đi nịnh nọt di mẫu, sớm khuya hầu hạ, bưng trà dâng nước, mỗi ngày hầu hạ trước mặt di mẫu, giả vờ như con rùa rụt cổ. Di mẫu lấy chồng phương xa, sống trong khuê phòng buồn tẻ, dần dần cũng tâm sự với ả vài lời. Chuyện ngân lượng và những phương thuốc làm của hồi môn này, chính là do một lần di mẫu lỡ miệng bị Lưu thị nghe được. Lưu thị khó sinh, di mẫu bất chấp chuyện mình mang thai mấy tháng, châm cứu đỡ đẻ cho ả ta, cứu mẹ con hai ả từ Quỷ Môn quan trở về, còn bản thân thì ngất đi vì mất sức. Về sau Thái tử xảy ra chuyện, trong lòng Lưu thị biết chỗ dựa vững chắc sắp sụp đổ. Ả vì nịnh bợ lão gia nên đã tự mình mang một chén thuốc độc đưa đến tận tay di mẫu. Xuân Nê bưng nước trà đến “Tiểu thư nhanh chóng súc miệng đi.” Cố Thanh Hoàn xua tay, cười ảm đạm. Lưu di nương này đúng là có nghị lực. Năm năm qua, cứ năm ngày lại đến viện tử này của cô một lần, lục tung cả lên. Tất cả cũng chỉ vì tìm ngân lượng và phương thuốc hồi môn của di mẫu. Trước đây di mẫu gả vào Cố phủ, chưa nói tới hồng trang mười dặm*, chỉ riêng tiền bạc mà tổ phụ gửi theo, ước chừng cũng đã bằng một nửa của Tiền phủ. Chỉ vì di mẫu gả xa, tổ phụ sợ bà thiếu bạc thì sống ở Cố phủ sẽ bị người ta xem thường. * Hồng trang mười dặm chỉ đòn đưa dâu của nhà giàu có, có rất đông người đi đưa dâu. Sau khi di mẫu chết, đồ cưới bị thái thái thu lấy, nhưng ngân lượng hồi môn mãi vẫn không tìm được, Cố gia chỉ còn thiếu điều đào ba thước đất Xuân Hoa Viện lên mà thôi. Năm năm trôi qua, những người khác đều đã quên việc này, chỉ riêng Lưu thị này vẫn nhớ mãi không nguôi. Ánh mắt Cố Thanh Hoàn mơ hồ, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh. “Nhanh thôi, nhiều nhất là hai năm, ta sẽ san cái phủ đệ này thành đất bằng. Con rắn vong ơn phụ nghĩa như ả ta không trốn thoát được đâu.” Trong Vọng Nguyệt Các, các nha hoàn, ma ma không ngừng ra ra vào vào. Thọ vương dùng cơm trưa, rượu phải là rượu ngon, không ngon không thuần sẽ không uống; thức ăn phải là cao lương mĩ vị, không phải thứ trân quý thì không ăn. Điều khiến người ta líu lưỡi hơn là, đến nữ tỳ mang thức ăn lên cũng phải vô cùng xinh đẹp. A Ly nhìn chủ tử trái ôm phải ấp thì khịt mũi coi thường, thầm nghĩ gia lại có thêm mấy tật xấu này từ bao giờ vậy. Trong lòng Quận chúa Hoa Dương thì vô cùng vui sướng. Một bàn thức ăn này mà không có năm trăm lượng thì chỉ sợ không dọn ra được. Lão bất tử từ trước đến nay chỉ có vào chứ không có ra, bây giờ khiến lão ta nhỏ ít máu cũng tốt. “Hoàng đệ à, thức ăn này có hợp khẩu vị không?” Triệu Cảnh Diễm ngả ngớn nâng cằm nữ nhân trong lòng lên, thờ ơ nhả ra hai chữ “Cũng được.” Chân mày Quận chúa nhếch lên, cười nói “Bát đệ, đường tỷ có hai việc nhỏ, muốn nhờ Bát đệ.” Mới có tí tẹo thế này đã muốn kêu gia làm việc? Triệu Cảnh Diễm cười nhạt, gương mặt lại tỏ vẻ thâm tình không gì sánh được, nói “Đường tỷ cứ nói?” Quận chúa trong lòng khấp khởi, nói “Chuyện đầu tiên là quan chức của tỷ phu đệ. Chàng đã ở vị trí này năm năm rồi, theo lí mà nói cũng đã tới lúc nên thăng tiến. Lâm Sát Sử ngành dệt của Tô – Hàng, chỉ có chút quyền nhỏ, lại là chức vị không chính thức.” Trong mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên tia sáng. Lâm Sát Sử ngành dệt của Tô – Hàng, đây chính là chức quan giàu đến nứt đố đổ vách, theo lý tuyệt đối không nên để cha truyền con nối. Không ngờ lão hoàng thúc kia lại có bản lĩnh đến vậy. “Chuyện thứ hai thì sao?” Quận chúa cười đến mặt mày hớn hở “Chất nữ của đệ vài tháng nữa là tròn mười bốn rồi. Phủ Tô Châu chỉ có vài gia tộc tử tế, nhưng đều không môn đăng hộ đối. Ta muốn nhờ Bát đệ hồi kinh xong thì để ý giúp nó một chút.” Sóng mắt Triệu Cảnh Diễm lưu động, uống một chung rượu tỳ nữ xinh đẹp dâng đến, khẽ cười nói “Dễ thôi, dễ thôi.” Quận chúa cố ý ra vẻ bi ai, bưng ly rượu lên uống một hớp, tựa hồ tâm sự đầy mình. Triệu Cảnh Diễm là người thương hoa tiếc ngọc, sao có thể để cho Quận chúa uống rượu giải sầu. Hắn nói một cách vô cùng lo lắng “Đường tỷ làm sao vậy, trông tựa như có chuyện thương tâm.”
thịnh thế kiều y